Kẻ Dịch Mộng thả ra một quả bóng nước bao lấy Ngô Vọng, muốn mang hắn đi.

Nhưng đúng vào lúc này thì sắc mặt Kẻ Dịch Mộng biến đổi kịch liệt, cơ thể chợt biến mất rồi lùi ra sau tất cả đám quái vật hải tộc.

Bốn cột sáng màu đen từ bốn hướng khác nhau đồng thời chạy về phía Ngô Vọng, lúc sắp chạm vào hắn thì chợt dựng lên không trung tạo thành bốn chữ thập màu đen thật to!

Ngô Vọng nằm ở trung tâm bốn chữ thập giống như tội nhân bị Thần phạt, đang chờ đợi xét xử.

Trên mặt Thần Dực Thị Giả cũng lộ ra biểu tình không thể tin nổi, không phải nói thế giới này không nguy hiểm như thế giới trong à, vậy đây là chuyện gì chứ hả?

Nó vừa mới xuất hiện đã đụng ngay một cường giả cấp bậc ngang với mình, hiện giờ không bao lâu sau lại có thêm cường giả cấp Tai Biến xuất hiện?

"Không đúng... mặc dù là sức mạnh cấp Tai Biến nhưng đây là cách không ra tay, hắn không tự mình tới đây."

Thần Dực Thị Giả và Kẻ Dịch Mộng cùng có phản ứng, có điều vẫn tạm thời không có hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì bọn chúng không rõ cường giả cấp Tai Biến đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là tình huống gì.

Ngô Vọng nằm trên mặt đất, vừa phun máu vừa cười nói: "Mày cố chấp muốn giết tao như thế sao, có thể làm sự tồn tại sau lưng mày nhiều lần ra tay giúp mày..."

"Có điều cứ vậy chết đi ở nơi này cũng không tệ, ít nhất vẫn tốt hơn là bị tên người cá kia bắt đi."

Mang Ngô Vọng về chính là tử lệnh của Cổ Thần Ensuk, Kẻ Dịch Mộng do dự hồi lâu, vẫn quyết định mang Ngô Vọng đi.

Vị cường giả cấp Tai Biến kia có lẽ sẽ không chạy tới đây kịp, chỉ có thể dùng đồ vật gì đó rót sức mạnh vào rồi được người kích hoạt, cũng có lẽ hắn giống như Cổ Thần Ensuk, đang phải chịu hạn chế gì đó.

Nói chung là chỉ cần hắn không tự mình xuất hiện thì vẫn không tới mức làm Kẻ Dịch Mộng phải từ bỏ mệnh lệnh của Cổ Thần Ensuk, hắn vẫn có thể mang Ngô Vọng đi, cao lắm chính là phải đánh đổi một số thứ mà thôi.

Nhưng Kẻ Dịch Mộng vừa mới nghĩ như thế thì mồ hôi đã nhanh chóng túa ra toàn thân, nếu vừa rồi hắn nhịn không được mà ra tay thì có lẽ hắn đã chết!

Nguyên nhân là một bóng người tràn đầy áp lực đang từng bước từng bước đi tới.

Người này mặc áo chùng màu đen giống như ngọn lửa đang bùng cháy, không hề sử dụng bất cứ siêu năng lực nào nhưng hơi thở trên người hắn lại làm Kẻ Dịch Mộng phải run rẩy.

Mỗi một bước đi đều giống như giẫm lên trái tim Kẻ Dịch Mộng.

Thần Dực Thị Giả cũng chẳng khá hơn chút nào, sau khi rớt xuống đất thì thu lại đôi cánh tỏa ra gió lốc của mình, xoắn xuýt co rúm như một con chim non.

Bởi vì tất cả bọn họ đều hiểu được, hơi thở trên người người này chính là cấp Tai Biến không sai!

Mặc dù không sử dụng bất cứ siêu năng lực gì, chỉ giống như một người bình thường từng bước đi tới, thế nhưng chữ thập khổng lồ màu đen vẫn còn tồn tại trong không khí đã đủ để chứng minh thân phận của hắn.

Khi nãy là cách không ra tay, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi hắn đã tự mình xuất hiện ở đây.

Trong tình huống như vậy không có sinh vật không có mắt nào dám thử nghiệm xem người này rốt cuộc là thật hay giả.

Thần Dực Thị Giả cứng ngắc hành lễ với Ôn Văn, Ôn Văn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, bởi vì Ôn Văn lo lắng mình làm quá nhiều động tác thì sẽ bị lộ.

Nhưng Thần Dực Thị Giả lại nghĩ rằng thái độ như thế là rất bình thường, vì thế vẫn duy trì tư thế hành lễ, từng bước từng bước lùi ra sau, thẳng đến khi khoảng cách đủ xa mới xoay người đập cánh bay lên cao, rời khỏi thành phố Hóa Sơn.

Thần Dực Thị Giả biết rõ sự tồn tại ở cấp bậc đó xem quyền sinh sát theo tâm tình, chỉ cần không vừa mắt sẽ giết chết mình ngay lập tức, ít nhất thì vị 'Thần Cuồng Phong' mà Thần Dực Thị Giả theo hầu chính là loại tính tình đó!

Cảm nhận được mọi người xung quanh đều rất sợ hãi, Ôn Văn sảng khoái tới cực điểm, đây chính là cảm giác nắm giữ sức mạnh chân chính.

Đáng tiếc bây giờ Ôn Văn chỉ có lớp vỏ bọc đẹp đẽ mà thôi, khi năng lực của anh thật sự lớn mạnh, đồng thời phát triển tới trình độ Tai Nạn chân tự chân chính thì anh mới có thể thật sự sử dụng sức mạnh này ở ngoài thế giới hiện thực.

Mà hiện giờ thì chỉ có thể giả vờ giả vịt nên Ôn Văn không dám làm quá lố, phải để tất cả mọi người đều có mặt mũi, bằng không thì anh nhất định phải quỳ xuống trước mặt Kẻ Dịch Mộng mà gọi ba ba...

Kẻ Dịch Mộng nuốt nước miếng một cái, nghĩ tới dáng vẻ của Cổ Thần Ensuk khi nói nhiệm vụ thì hắn không dám không dám gì cả, vì thế chỉ có thể quỳ một chân xuống đất, lấy hết can đảm nói: "Sự tồn tại vĩ đại, tôi đại diện cho chủ nhân Ensuk xin chào ngài, tên nhân loại có tên là Ngô Vọng này có thù hận với Ensuk đại nhân, không biết ngài có thể nhường hắn cho bọn tôi hay không, thành phố nước Oye xin khắc ghi sự hào phóng của ngài..."

Lúc Kẻ Dịch Mộng lên tiếng, trong lòng Ôn Văn cũng run run, rất sợ tên này sẽ vì mệnh lệnh của Ensuk mà không sợ chết xông tới.

Nhưng sau khi nghe thấy lời thỉnh cầu đó thì Ôn Văn yên lòng, vì thế cũng nghĩ ra một cách dẫn họa đi, trầm giọng nói: "Nói với Ensuk, kẻ mà hắn muốn tìm không phải Ngô Vọng, Ngô Vọng chỉ là kẻ chịu tội thay mà thôi."

"Tên đó có tên là Ôn Lệ, ôn của ôn dịch, lệ của hung bạo, mày cứ bảo Ensuk thử một lần liền biết."

Sau khi nghe xong, Kẻ Dịch Mộng liền cung kính đứng dậy, dẫn theo quái vật hải tộc rời đi.

Dám bàn điều kiện với Ôn Văn đã lấy hết can đảm của Kẻ Dịch Mộng rồi, muốn hắn nói thêm gì nữa thì khẳng định là không dám.

Hơn nữa câu nói đó của Ôn Văn có lẽ sẽ mang tới cho hắn một phần công lao cũng không biết chừng.

Nhìn thấy hai quái vật chân tự đều đã rút lui, Ôn Văn thầm thở dài một hơi, ít nhất thì hiện giờ thành phố này cũng an toàn.

Sau đó Ôn Văn nhìn Thủy Triều Kim Loại điềm đạm đáng yêu đứng trong góc nhỏ và Ẩn Thứ không biết đang ẩn núp ở nơi nào, biểu diễn một dáng vẻ mà chính mình cũng không biết.

Tiếp đó Ôn Văn đưa tay lên chạm nhẹ vào không trung một cái, một cánh cửa màu đen đột nhiên xuất hiện, Ôn Văn thản nhiên dẫn Ngô Vọng tiến vào bên trong, biến mất không thấy đâu nữa.

Sau khi cánh cửa biến mất, áp lực vô hình kia cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Ẩn Thứ một lần nữa xuất hiện, băng vải trên người đã bị mồ hôi thấm ướt sũng, cùng Thủy Triều Kim Loại liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười khổ.

Sự kiện ở thành phố Hóa Sơn lần này đúng là thần tiên đại chiến mà, so với nguy cơ cấp tỉnh còn lớn hơn nhiều, mà hai bọn họ thì chỉ có thể trơ mắt nhìn, không làm gì được.

...

Mở mắt ra, Ngô Vọng phát hiện mình đang ngồi trên mặt đất lạnh như băng, đây là một phòng giam thật lớn không có bất cứ đồ đạc gì.

Chẳng qua hắn không chết, hơn nữa xung quanh còn có quái vật gặp cảnh ngộ giống như hắn, vì thế hắn liền cười như điên.

Ngô Vọng không biết mình đang cười cái gì, hắn chỉ muốn cười mà thôi.

Ôn Văn đang chơi game, vô diện ma đang soi gương chơi trò thay đổi sắc mặt, thiên sứ Phổ Quang quỳ dưới đất cầu nguyện, cô bé quàng khăn đỏ học trang điểm như người lớn...

Ở nơi này có nhiều quái vật thú vị như vậy, sau này có lẽ hắn sẽ không quá buồn chán.

Sau đó Ngô Vọng nhìn thấy Sa Lực Sĩ, tên quái vật trông như cá mập từng truy đuổi hắn lúc này như một khối thịt nhão bị nhốt ở phòng kế bên không thể động đậy.

Vì thế Ngô Vọng chỉ vào Sa Lực Sĩ rồi một lần nữa cười như điên, cười tới đau cả bụng, toàn bộ khu Tai Nạn đều vang vọng tiến cười điên cuồng của Ngô Vọng.

Sau đó hắn bị nhân viên quản lý ở tầng thứ ba là là nòng nọc nước cấm ngôn...

0.08609 sec| 2410.023 kb